Hiển thị các bài đăng có nhãn đẻ con không giống chồng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đẻ con không giống chồng. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2019

Đẻ con không giống chồng: Giấc mơ màu hồng tan theo mây khói

Đẻ con không giống chồng, cuộc đời tôi rơi vào bi kịch, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Phải chăng, đây là cái giá tôi phải trả cho những sai lầm trong quá khứ?

Xem thêm:

Đúng người, sai thời điểm - Ta chỉ có thể nuối tiếc gọi đó là thanh xuân

Tôi và anh quen nhau từ những năm tháng còn học cấp 3. Chính những buổi tối đạp xe đi học thêm, những lúc cùng nhau ôn bài, những lần trốn tiết đi uống trà sữa… đã khiến chúng tôi từ lạ thành quen, cuối cùng đem lòng cảm mến nhau.

Thấy tôi nói muốn thi đỗ Học viện Ngân hàng, anh cũng hứa hẹn học hành chăm chỉ để đăng ký thi cùng trường với tôi. Mặc dù học lực của anh kém hơn nhưng có lẽ là do sức mạnh tình yêu, nghị lực và quyết tâm, anh học ngày càng tiến bộ và tự tin để sánh bước cùng tôi.

Khỏi phải nói lúc ấy ở trường, mọi người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như thế nào. Rồi “có công mài sắt, có ngày cũng nên kim”. Cả 2 đứa đều thi đỗ vào Ngân hàng, chỉ là học khác khoa. 

Chúng tôi còn tìm phòng trọ gần nhau để tiện bề đi lại, cùng nhau học hành, tự hứa sẽ hoàn thành thật tốt để ra trường có thể xin được việc làm ổn định. Tình yêu thời sinh viên khó khăn, thiếu thốn, không màu mè, tráng lệ nhưng thật sự rất vui, rất cảm động. 

Anh ân cần, chu đáo, bằng tuổi nhưng lúc nào cũng tỏ ra chín chắn, mạnh mẽ hơn, quan tâm, chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhất. 

Mối tình đầu sâu đậm, khó quên, lại được xây dựng từ những năm tháng tuổi học trò. Tôi đã nghĩ cả 2 sẽ có 1 cái kết thật đẹp và viên mãn. Nhưng không, sau bao cố gắng, nỗ lực, chúng tôi vẫn xa nhau… kể từ khi người thứ 3 xuất hiện.


Anh (người chồng hiện tại) chính là người đã giúp đỡ tôi vừa mới chân ướt chân ráo ra khỏi trường nhưng đã xin được vào làm ngân hàng nhà nước (chú là giám đốc ngân hàng). Thấy tôi xinh xắn, nhanh nhẹn nên từ ngày đầu tiên nộp CV ứng tuyển, tôi đã lọt vào mắt xanh của Anh. 

Sau đó, thì Anh bắt chuyện, làm quen, đi cà phê, uống nước… Không biết do cảm nắng vẻ lịch lãm, trưởng thành của anh hay do cảm thấy biết ơn vì đã giúp tôi xin việc mà tôi rất có cảm tình với Anh, coi Anh khá thân thiết, thậm chí có thể nhờ vả, dựa dẫm mỗi khi cần.

Trong khi người yêu vẫn đang bù đầu đi xin việc, chật vật gửi hồ sơ hết chỗ này, chỗ khác thì tôi đã nhanh chóng ổn định được việc làm. Rồi chúng tôi cũng ít dành thời gian cho nhau hơn. Tôi đã không còn quan tâm anh như trước. Còn anh, gần như cũng cảm nhận được sự thay đổi của tôi nên dần tránh mặt, không rủ tôi đi chơi như trước nữa.

Chúng tôi cứ như vậy, rồi xa nhau, không lý do, không gặp mặt, không lời giải thích. Tôi biết, người thay lòng chính là tôi, người có lỗi cũng là tôi. Tôi không thể cùng anh đi đến cuối, chỉ có thể coi anh là 1 phần thanh xuân, ký ức tốt đẹp mà tôi đã từng trải qua và sẽ mãi trân trọng. 

Đẻ con không giống chồng, tôi chẳng còn gì ngoài đứa con

Sau khi cắt liên lạc với anh, tôi và người yêu mới nhanh chóng tổ chức đám cưới. Vì chồng không còn trẻ, bố mẹ cũng đang giục có cháu bế. Nhà chồng giàu có, chẳng thiếu gì nên chỉ cần con dâu ngoan hiền, biết điều, chịu khó. 

Cuộc sống làm dâu thật sự khác xa so với những gì tôi nghĩ, cứ tưởng mẹ chồng sẽ kênh kiệu, gây khó dễ, rồi phải lo toan, quán xuyến việc nhà… Nhưng không, nhà chồng rất thoải mái, mẹ chồng tối ngày chỉ đi làm đẹp, mua sắm, không có thời gian để ý tôi, còn nhà cửa đã có giúp việc lo. Chồng nhiều tuổi nên cũng rất cưng chiều, sẵn sàng đáp ứng mọi thứ mà tôi muốn.

Mọi chuyện càng trở nên tốt đẹp hơn khi tôi mang thai, được chăm bẵm, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Chưa bao giờ tôi nghĩ số mình lại may mắn đến vậy. Chắc kiếp trước đã làm được rất nhiều việc thiện, kiếp này mới được quý nhân phù trợ như này.


Nhưng rồi, chẳng có gì là tốt trên đời mãi. Cục diện thay đổi kể từ ngày tôi đẻ con không giống chồng. Cả nhà đều ngỡ ngàng vì thằng bé trắng trẻo, mắt to, mũi cao, khác hẳn so với vẻ ngoài ngăm đen, mắt hít, mũi tẹt của chồng. 

Trong khi mọi người nhìn nhau, bối rối, nói không nên lời thì tôi bỗng chột dạ, những mảnh vụn ký ức trong quá khứ chợt ùa về. Chính là vào hôm tôi gọi điện mời người yêu cũ đi đám cưới, anh nói muốn gặp tôi lần cuối để chúc phúc, còn đám cưới sẽ không đến dự. Dù gì cũng là mối tình đầu sau bao năm gắn bó, bao kỷ niệm vui buồn, không thể nói phủi là phủi đi. Vì vậy, tôi nhận lời gặp anh.

Hai đứa đã uống rất nhiều, thậm chí còn khóc lóc, tỉ tê, gọi lại đủ chuyện. Rồi vào lúc yếu lòng nhất, tôi và anh đã đi quá giới hạn, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Chúng tôi chôn chặt vào tim, không để ai biết, đặc biệt là chồng.

Những tưởng mọi chuyện sẽ qua đi nhưng việc tôi đẻ con không giống chồng đã gợi lại tất cả. Chồng lẳng lặng không nói gì nhưng sau khi về nhà, mẹ chồng đã tỏ ý nghi ngờ, nói bóng gió sẽ đi xét nghiệm ADN xem có đúng cháu đích tôn không. Điều này khiến tôi vô cùng hoang mang, sợ hãi.

1 tuần sau thì tôi nhận được kết quả xét nghiệm, đứa con không phải của chồng.

- Giờ phải làm gì thì cô tự biết rồi đấy. Yêu thương, chiều chuộng cô như vậy mà cô lại lừa dối, phản bội tôi? Đồ đàn bà lăng loàn.

- Em xin lỗi. Thật sự em không biết. Hãy nghe em giải thích…

- Không cần nói nữa. Cô tự lo liệu đi.

Mỗi lời nói của chồng như mũi dao đâm xuyên vào tim, khiến tôi như chết lặng. Tôi phải làm gì khi chồng trối bỏ, gia đình chồng quay lưng? Đẻ con không giống chồng, vì nó là của người yêu cũ. Nhưng tôi mặt mũi nào quay lại với anh nữa? Mọi chuyện đã chấm dứt từ sau đêm định mệnh ấy. Trách ai bây giờ? Tại sao mọi chuyện lại trở nên éo le như vậy?

Từ nay tôi làm sao đối mặt với mọi người, với bố mẹ, rồi sau này đứa bé lớn, tôi phải giải thích sao về cha của nó? Cuộc sống sắp tới của 2 mẹ con, tôi làm sao dũng cảm bước tiếp? Nếu tôi 1 lòng 1 dạ chung thủy với người yêu cũ, có lẽ mọi chuyện cũng không đi đến bước đường cùng này. Phải chăng đây chính là cái giá tôi phải trả?