Hiển thị các bài đăng có nhãn tâm sự của bà mẹ mang thai. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tâm sự của bà mẹ mang thai. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2019

Tâm sự của bà mẹ mang thai: Lời thú tội của con giáp thứ 13

Tâm sự của một bà mẹ mẹ mang thai bình thường sẽ như thế nào nhỉ? Không biết có buồn vui lẫn lộn, hận đời, hận người như em không?

Em và Anh từ lúc quen nhau cho đến khi hẹn hò qua lại đều trong bóng tối hay nói đúng hơn là vụng trộm. Không ai biết về sự tồn tại của em cũng như mối quan hệ này vì Anh là người đã có gia đình, vợ con.

Nhiều người sẽ nguyền rủa em đáng ghét, trắng trợn, tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Nhưng có ai muốn là người thứ 3 đâu, tất cả cũng chỉ do hoàn cảnh thôi. Em thật sự không biết Anh đã có gia đình. Chính sự trưởng thành, ấm áp, ân cần của Anh đã khiến em say đắm, quên đi mọi thứ, yêu điên dại và cho đi tất cả.

Đến khi biết hết sự thật về Anh thì đã quá muộn rồi. Em thật sự yêu, rất yêu Anh và không thể dứt ra được, càng lún càng sâu. Anh nói không bỏ được vợ, cũng không thể công khai mối quan hệ này. Em vẫn chấp nhận, làm người tình trong bóng tối của Anh, ở bên Anh mỗi khi Anh cần. 

Nhiều lúc em cũng nghĩ, mình sẽ ở như vậy mãi, yêu mình Anh và hy sinh mọi thứ cho Anh, không cần gì cả. Thấy nhớ thì gặp, thấy buồn thì nói chuyện, vội vã đến rồi vội vã rời, chỉ để đáp ứng, thỏa mãn cho nhau rồi việc ai người nấy làm, miễn sao cả 2 đều cảm thấy vui. 

Kể ra như vậy cũng tốt, không có sự ràng buộc, những lúc không có Anh, em có thể làm tất cả những gì mình muốn, tự do tự tại. 

Cứ như vậy, em và Anh ở bên nhau được hơn 1 năm mà không ai hay biết. Mọi chuyện vẫn tốt đẹp cho đến khi em phát hiện mình có bầu.

Xem thêm: 

“Nếu bỏ thì Anh đưa em đi, còn giữ lại thì Anh sẽ trợ cấp để em nuôi, quyền quyết định là ở em”. Lời nói chắc như đinh đóng cột của Anh ám ảnh, khiến em mất ăn mất ngủ suy nghĩ 1 tuần nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ lại đứa bé. Đây là kết tinh cho tình yêu của Anh và em, là điều quý giá nhất Anh dành cho em. 

Bằng mọi giá, em sẽ sinh con và nuôi dưỡng nó trưởng thành. Tuy nhiên, em đã không lường trước được rằng, việc mang thai lại gặp nhiều khó khăn, vất vả như vậy, nhất là khi chỉ có 1 mình. 

Cảm giác ốm nghén, buồn nôn, người lúc nào cũng mệt mỏi, buồn ngủ, không thể tập trung làm việc thật sự khó chịu. Tối về thì chỉ có 1 mình, ăn uống thất thường, người vừa gầy vừa xanh xao. Những lúc ấy chỉ mong có chồng bên cạnh để động viên, đỡ đần mọi việc mà đâu có được. Anh còn có gia đình riêng, phải chăm lo cho vợ và các con Anh. 

Vậy còn em là gì? Đôi lúc em tự hỏi, rồi tự trả lời, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. 

Trước đây, em chưa bao giờ nghĩ sẽ giành Anh về phía mình, 1 mình em vẫn có thể tự lo liệu, chăm sóc tốt cho bản thân. Nhưng bây giờ thì khác, em đã mang thai, em cũng cần được quan tâm, chăm sóc. 

Em cũng cần có 1 bàn tay bảo vệ, che chở. Tại sao em lại không được hưởng phúc phần ấy? Phải chăng do em là người thứ 3 nên không được công nhận? Nhưng còn đứa nhỏ thì sao, nó có lỗi gì? 

Giờ nếu trách thì biết trách ai đây. Tất cả do em tự làm, tự chịu. Em nên tiếp tục chấp nhận, âm thầm đứng trong bóng tối hay mạnh mẽ vùng lên, giành Anh về phía mình, đòi lại hạnh phúc, công bằng cho em, cho cả con em? Để nó được danh chính, ngôn thuận có 1 mái ấm trọn vẹn? 

Nhưng còn gia đình, vợ, con Anh cũng đâu có lỗi. Suy cho cùng, chính em là người tự tạo nên kết cục của ngày hôm nay. Nếu ngay từ đầu không gặp Anh, yêu Anh, chen chân vào gia đình Anh thì bây giờ chắc không éo le thế này. Em hối hận lắm, bế tắc lắm, không biết phải làm sao nữa?